Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 6 – Phần 128

Phần 128

– Lục cô nương, mở mắt ra đi, không sao đâu…

Không giống như Vương thị giận dữ mắng mỏ hoặc là thét lên, bên người ngược lại truyền đến thanh âm ôn nhu của Tống Thanh Thư.

Lục Vô Song nghi ngờ mở hai mắt ra, chỉ thấy Tống Thanh Thư mặt vui vẻ mà nhìn mình, còn Vương thị thì nằm lì ở trên giường, không một tiếng động.

– Nàng bị làm sao vậy?

Lục Vô Song kinh hô một tiếng, trong đầu toát ra bốn chữ “giết người diệt khẩu…”, Vương thị luôn luôn đối với nàng rất tốt, nếu thật Vương thị có xảy ra chuyện gì, nàng cả đời này lương tâm khó có thể bình an.

– Chỉ là hôn mê một chút mà thôi, không cần phải lo lắng…

Tống Thanh Thư theo trong mắt Lục Vô Song nhìn ra băn khoăn, lập tức giải thích, nguyên lai vừa rồi Vương thị vừa vén chăn lên, còn chưa kịp trông thấy cái gì liền đã bị hắn điểm trúng huyệt ngủ, trước mắt chỉ là một màu đen, liền cái gì cũng không biết.

Biết được Vương thị không có phát hiện ra cái gì, Lục Vô Song thở phào nhẹ nhỏm, sau khi trầm tĩnh lại liền nhớ tới hành động của Tống Thanh Thư vừa rồi đối với nàng, vừa thẹn vừa giận:

– Tống đại ca… vừa rồi… vừa rồi tại sao lại đối với ta như vậy chứ?

Tống Thanh Thư ngạc nhiên, thật ra thì hắn cho rằng nàng sẽ đối với hắn tức giận mà mắng như cuồng phong bạo vũ, nào ngờ đối phương vẫn là thân tình, trong giọng nói dường như còn mang theo vô hạn thẹn thùng…

– Lục cô nương…

Tống Thanh Thư trong mắt thanh minh, nào có nửa phần dục vọng.

– Tống đại ca còn gọi nhân gia là Lục cô nương?

Lục Vô Song quay mặt qua chỗ khác, trong giọng nói chất chứa u oán.

Tống Thanh Thư cười xấu hổ, đành phải sửa lời nói:

– Vô Song, lúc trước nhiệt khi trong cơ thể muội quá cao, ta đang lau chùi thân thể của muội nữa chừng thì bị những người kia cắt ngang, nhiệt khí chưa giảm, muội lại nghe được Khâu đại phu nói có thể nguy hiểm đến tính mạng nếu không đáp ứng được với đơn thuốc, lão cũng không có nắm chắc là cứu được muội, ta bất đắc dĩ đành phải dùng một loại biện pháp khác để cứu chữa cho muội…
– Một loại khác biện pháp?

Lục Vô Song nghe được không hiểu, nghi ngờ quay đầu sang chỗ khác…

Tống Thanh Thư bắt lấy giải thích nói:

Cơ thể đối với nhiệt khí có bản khả năng tự điều tiết, nếu nhiệt khí trong cơ thể cao thì sẽ xuất mồ hôi tỏa ra nhiệt khí trong cơ thể, thế nhưng nếu nhiệt khí trong cơ thể quá cao, dẫn đến khả năng tự điều tiết bên trong cơ thể suy giảm, thì mồ hôi sẽ không chảy ra, chỉ khi nào khả năng tự điều tiết mạnh lên, thì mồ hôi mới có thể tươm chảy ra bên ngoài, lúc này thì bệnh mới thuyên giảm tốt lên được…

Lục Vô Song nghe được càng là như lọt vào trong sương mù, lẩm bẩm nói:

– Tống đại ca bây giờ cùng ta nói những thứ này làm gì…
– Muội hãy nghe ta nói hết thì sẽ hiểu…

Tống Thanh Thư tiếp tục giải thích nói…

– Nếu khả năng tự điều tiết nhiệt khí trong cơ thể suy yếu, nhiệt khí tiếp tục tăng cao thì sẽ tạo ra tổn thương, thậm chí nguy hiểm đến tính mạng, muội đang lâm vào loại tình huống này, vì vậy ta phải nghĩ biện pháp tìm cách đem nhiệt khí trong cơ thể muội hạ xuống, lúc đó tại trong chăn thì ta cảm nhận được nhiệt khí cơ thể muội càng lúc càng cao, biết rõ muội mệnh đã treo trên chỉ mành, đành phải dùng biện pháp của mình để giúp cho muội hạ nhiệt khí xuống…

Tuy rằng rất nhiều từ mới nghe lần đầu, nhưng Lục Vô Song đại khái cũng minh bạch ý tứ trong đó, u oán liếc nhìn hắn:

– Vì vậy cho nên Tống đại ca… chỗ nào trên thân của muội… cũng sờ soạng khắp nơi?

Bạn đang đọc truyện Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 6 tại nguồn: http://truyensextv.vip/cao-thu-kiem-hiep-quyen-6/

Tống Thanh Thư lúng túng, không nhìn ánh mắt của nàng, lại giải thích nói:

– Thật ra thì không phải là ta muốn… sờ soạng trên thân của muội, chủ yếu vừa rồi trong tình huống khẩn trương, ta làm như vậy để kích thích làm cho tim muội đập rộn lên, do đó giãn nỡ ra huyết dịch, rất tốt đem nhiệt khí trong cơ thể tỏa ra, cùng lúc bởi vì các phu nhân trong Lục phủ đến đây, hành động của của ta làm cho muội bị dọa sợ nên toát ra một thân mồ hôi lạnh đến mấy lần, một khi muội xuất được mồ hôi, nhiệt khí cơ thể sẽ có chiều hướng giảm xuống, hơn nữa… hơn nữa…

Nói ra câu sau Tống Thanh Thư bỗng nhiên do dự, mặt lộ vẻ khó nói…

Lục Vô Song cắn môi trừng mắt hắn:

– Hơn nữa… cái gì?

Tống Thanh Thư hít sâu một hơi, đúng là vẫn ăn ngay nói thật:

– Hơn nữa nữ nhân mỗi khi có được sung sướng khoái ý cực độ, thì một thân sẽ đổ ra nhiều mồ hôi… ặc… còn có… âm tinh trào chảy ra thì lại càng tốt, tất cả đều có thể thoát ra đại lượng nhiệt khí bên trong cơ thể…

Lục Vô Song hung hăng trừng mắt:

– Tống đại ca… khinh bạc ta khắp chỗ, kết quả cũng là vì tốt… cho ta?

Tống Thanh Thư trầm giọng nói ra:

– Ta tuy rằng không phải là chính nhân quân tử, nhưng cũng không phải là dâm tặc vô sỉ hạ lưu, nếu như không tin thì muội có thể thử xem bây giờ nhiệt khí trong cơ thể có phải hay không đã hạ thấp xuống?

Lục Vô Song lúc này mới ý thức tới vừa rồi mình nói chuyện lâu như vậy, mà đầu mình không có choáng váng như trước đây, tay sờ lên trán, phát hiện quả nhiên là đã bớt nóng.

Có thể Lục Vô Song vẫn còn có chút không cách nào tiếp nhận, dù sao vừa rồi tại trong chăn mình bị hắn giở trò, mỗi một tấc da thịt đều bị đùa bỡn đến mức từ cái chỗ đó… bị trào chảy ra như nước, tuy rằng trong lòng cũng đã tin tưởng hắn là vì chữa bệnh cho mình, nhưng xảy ra chuyện như vậy, làm cho một cô nương như nàng phải xử sự làm sao đây?

Lục Vô Song lẳng lặng nhìn hắn:

– Dựa theo lời Tống đại ca nói, vừa rồi đại ca không có nửa phần tà niệm sao?
– Um… có lẽ… không có…

Tống Thanh Thư có chút chột dạ đáp, không phải hắn làm người không thành thật, mà là một khi nói ra sự thật, hai người sau đó rất có thể lại tiếp tục dây dưa không rõ. Hắn vừa rồi sở dĩ làm như vậy, hoàn toàn chính xác thuần túy xuất phát từ mục đích cứu người, cũng không phải muốn chiếm tiện nghi, chỉ bất quá hắn thiên tính phong lưu không bị trói buộc, cũng không có đoan chính phải thủ lễ như vậy, tuy rằng biết rõ cái loại phương thức cứu người này có chút không ổn, cuối cùng vẫn là làm như vậy rồi.

Lục Vô Song cắn môi, tức giận liếc hắn:

– Hừ… vậy mới vừa rồi cái đồ vật gì… cái đồ vậy gì… cứng rắn kia… cứ cố tình cọ quẹt… bên dưới kia…
– Ách…

Tống Thanh Thư lập tức lúng túng tới cực điểm…

– Lục tiểu thư, thuốc đã sắc nấu xong rồi…

Tống Thanh Thư đang không biết trả lời như thế nào, thì ngoài cửa truyền đến tiếng của nha hoàn, hắn lập tức như được đại xá, rất nhanh đối với Lục Vô Song nói ra:

– Muội bây giờ đã giảm nóng, thì đơn thuốc của Khâu đại phu mới có tác dụng giúp muội khôi phục, cố gắng tịnh dưỡng cho tốt, ta đi trước, bằng không thì lát nữa lại có người đến thì ta không ra ngoài được.

Nếu trên bắp chân không có thương tích, Lục Vô Song lúc này thực hận không thể nào dậm chân một cái, tuy rằng trong lòng có thiên ngôn vạn ngữ, nhưng nàng cũng biết lúc này cơ hội khó được, nếu bị người phát hiện Tống Thanh Thư tại chính trên giường của mình, nàng cũng không còn mặt mũi thấy người:

– Nhưng đến lúc đó như thế nào giải thích với thẩm thẩm đây?

Tống Thanh Thư nhìn thoáng qua Vương thị vẫn còn hôn mê bên giường, rất nhanh đáp:

– Dù sao nàng cái gì cũng không thấy, chính muội tùy tiện tìm cái lý do gì đó để hồ lộng cho qua là xong…
– Vậy được rồi…

Nghe tiếng bước chân nha hoàn đẩy cưa, Lục Vô Song cũng không dám lưu hắn lại…

– Tống đại ca… sáng ngày mai hãy tới tìm ta, ta… ta có lời muốn nói…

Tống Thanh Thư cười khổ, còn chưa kịp trả lời, cửa đã hé mở rồi, hắn cũng không dám do dự nữa, thân hình lóe lên, liền từ bên cạnh cửa sổ phóng ra ngoài.

Trông thấy bộ dạng hắn quen việc dễ làm, Lục Vô Song sắc mặt càng ngày càng đỏ lên: “Đúng là hỗn đản, vừa rồi lúc thẩm thẩm cùng các phu nhân đến, thời điểm đó rõ ràng hắn cũng có thể chạy thoát ra ngoài cửa sổ đấy, lại chui vào trong chăn của ta.”

Bất quá nàng rất nhanh nàng lại nhớ tới chính mình mời đối phương lên trên giường, khuôn mặt nàng càng hồng nhuận, khẽ gắt một cái: “Chiếm được tiện nghi của ta xong thì bỏ chạy, thật là hỗn đản a…”

Trong đầu kìm lòng không được lại hiện ra cái cảm giác kiều diễm mới vừa rồi bị trong chăn, Lục Vô Song duỗi tay xuống hạ thể của mình, trên thảm lông đen gò mu đã là nhoe nhoét một mảnh lớn âm dịch dinh dính, trong lúc nhất thời có chút ngây dại.