Chinh phục gái đẹp – Chương 5 – Phần 127

Phần 127

Buổi tối lúc uống rượu, An Lôi chỉ nhấp môi, cho nên Trần Đông sắp xếp nàng lái xe đưa Đinh Nhị Cẩu về nhà.

– Đến rồi, cô về đi, cảm ơn nhé.

Đến cổng cư xá, Đinh Nhị Cẩu xuống xe, dọc trên đường đi hắn không hề nói với An Lôi một câu, chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi.

– À… Đinh chủ nhiệm, chờ một chút.

An Lôi thấy Đinh Nhị Cẩu sắp vào trong, lúc này mới gấp rút, từ trong xe gọi giật ngược Đinh Nhị Cẩu lại.

– Có việc gì vậy?’

– Um… tôi mời anh uống ly cà phê…

An Lôi ấp úng nói.

– Uống cà phê? Trễ rồi cô về nhà nghỉ ngơi đi, có phải cô bị áp lực từ phía anh Trần? Đừng để ý, tôi không phải là người như vậy, chuyện không cần làm, ai có nói gì, tôi cũng sẽ không làm, ai dùng thủ đoạn gì với tôi cũng đều vô dụng, cô trở về đi, trên đường chú ý an toàn.

Nói xong Đinh Nhị Cẩu quay người rời đi, không để ý tới An Lôi đang ngồi ngơ ngác.

Bạn đang đọc truyện Chinh phục gái đẹp – Chương 5 tại nguồn: http://truyensextv.vip/chinh-phuc-gai-dep-chuong-5/

– Uả… Tiểu Đinh đó à?

Sau khi cửa mở, Trọng Hải nói.

– Đã trễ nhưng thấy đèn trong nhà vẫn sáng, em đoán là anh chưa ngủ, nên ghé thăm một chút… chuyện bên cục tài chính đã có thông báo gì chưa anh?

Đinh Nhị Cẩu thấy trong nhà Trọng Hải đèn vẫn sáng, nên gõ cửa bước vào.

– Cũng chỉ là nhận được thông báo đại khái, thời gian quá gấp, trong lúc này tôi cũng chưa biết sắp xếp ra sao.

– Lãnh đạo… anh đi rồi, ai sẽ tiếp nhận vị trí của anh vậy?

Đinh Nhị Cẩu cũng không có nghe nói ai sẽ thay thế cho vị trí Trọng Hải ở Hồ khu…

– Chuyện này tôi cũng chưa biết, chẳng hiểu là thượng cấp phái người xuống hay là cất nhắc người tại địa phương.

– Còn tình hình tại cục tài chính bây giờ thật đúng là khó nói, phó cục trưởng tài chính cũng tiêu rồi, trong thời gian ngắn anh cũng không kịp kiếm đâu ra những người tin cậy, chắc công việc dồn lại anh phải gánh vác hết đấy.

– Đúng vậy… hay là cậu chuyển đến làm trợ lý cho tôi ở cục tài chính đi…

– Chuyện này em có nghĩ đến, nhưng bí thư Thạch sợ là không chịu đâu, còn rất nhiều việc chưa có giải quyết xong, nhưng việc làm thư ký này em cũng không muốn kéo dài quá lâu, em định đến qua tết sẽ nhìn lại tình huống, có thể là xin xuống một cơ quan nào đó công tác.

– Ừ… nhưng cậu còn trẻ, làm thư ký thêm vài năm nữa đối với việc phát triển của cậu sau này là rất có ích lợi đấy, bây giờ tại TP Hồ Châu cũng không có cơ quan hay đơn vị tốt cả, hiện tại cậu xuống dưới cũng không phải là lúc.

– Vâng… em đợi có cơ hội tốt thì mới sẽ xin xuống…

– Um cũng tốt… tôi thấy cậu không phải là một người an phận, xuống dưới tìm một chỗ làm tốt, qua mấy năm lập ra thành tích lại tiếp tục bò lên trên cũng là phương thức không sai, trên nguyên tắc đề bạt cán bộ đều phải tham khảo kinh nghiệm làm việc ở dưới cơ sở đấy, về phương diện này cậu vẫn còn khiếm khuyết.

– Vâng… em cũng đang suy nghĩ về vấn đề này…

Đinh Nhị Cẩu nói chưa dứt lời thì điện thoại di động của hắn vang lên, từ khi trở thành thư ký, điện thoại di động của hắn đều là mở máy 24h, số điện thoại gọi tới là của Chu Hồng Kỳ.

– Chị Hồng Kỳ đó hả, có việc gì?

– Đàm Quốc Khánh liên lạc không được, điện thoại tắt máy, chẳng biết đi đâu.

Chu Hồng Kỳ liền đi thẳng vào vấn đề.

– Chuyện xảy ra khi nào?

Đinh Nhị Cẩu cau mày hỏi.

– Sáng hôm nay, lúc chuẩn bị họp thì liên lạc không được, suốt buổi sáng điện thoại có chuông reo nhưng không có bắt máy, còn bây giờ thì tắt máy luôn rồi.

– Lý Pháp Thụy nói như thế nào?

– Không nói gì, chỉ bảo cố gắng tiếp tục liên hệ.

Chu Hồng Kỳ bất mãn nói, đúng ra thì Chu Hồng Kỳ muốn tranh thủ ý kiến Lý Pháp Thụy để báo cáo qua thành ủy, áp dụng các loại biện pháp chặn đường, nàng vẫn cho rằng là Đàm Quốc Khánh đang tìm cách trốn chạy.

– Có phải là chị lo lắng hắn đã bỏ trốn?

– Có thể là vậy, có người nhìn thấy trước đó hắn và cục trưởng cục tài chính Khang Minh Đức cùng nhau đi lên tỉnh thành, nhưng sau khi trở về thì Khang Minh Đức bị diệt khẩu, còn Đàm Quốc Khánh thì đang đâu? Nếu hắn không chết thì nhất định là chạy, nếu để cho hắn chết hoặc là chạy ra ngoài, như vậy thì sẽ có rất nhiều vấn đề gút mắt vĩnh viễn không cởi ra được, hắn với tư cách đã làm phó cục trưởng công an nhiều năm như vậy, chúng ta cũng không biết hắn có bao nhiêu hộ chiếu, còn nếu việc hắn trốn đi đã có trù tính từ lâu rồi, thì chúng ta rất là bị động.

– Ừ, như vậy đi, sau năm phút em gọi cho chị, để em xin phép một chút.

Đinh Nhị Cẩu nói xong cúp điện thoại.

– Xảy ra chuyện gì?

Trọng Hải hỏi.

– Đàm Quốc Khánh liên lạc không được, có thể là bỏ trốn rồi.

Đinh Nhị Cẩu nói xong rồi tự hỏi nên làm cái gì bây giờ, việc này có nên báo cho Thạch Ái Quốc biết không? Nhưng bây giờ đã là mười một giờ khuya, có gọi điện thoại cũng không thích hợp.

– Chạy? Hắn là phụ tá đắc lực Tưởng Hải Dương phải không? Khang Minh Đức chết rồi, có phải hắn sợ hãi nên trốn?

– Có thể là vậy, em đang hoài nghi Khang Minh Đức phải hay là bị Tưởng Hải Dương diệt khẩu, chẳng qua là tại hiện trường chứng cớ lưu lại rất ít, theo điều tra tại cục tài chính, Khang Minh Đức chết đi rất có thể liên quan đến 1000 vạn nguyên tiền, hiện tại đang toàn lực truy tra 1000 vạn nguyên tiền đi về đâu, những năm qua Đàm Quốc Khánh làm tay chân cho cha con Tưởng Văn Sơn thực hiện không ít chuyện xấu, cho nên nếu hắn chết hoặc bỏ trốn, rất phù hợp với lợi ích của đám người kia.

– Từ một khía cạnh khác cũng đã nhìn ra, trong này thật đúng là có chuyện mờ ám, có thể đào ra một đại án kinh thiên đấy.

– Ưm… bây giờ đã trễ thế như vậy, em chẳng biết báo cáo cho ai, nếu chặn đường một phó cục trưởng cục công an, không có sự đồng ý của lãnh đạo thì không được’.

– Vậy thì cứ gọi cho Đào Thành Quân, hắn là thư ký trưởng, có thể thay mặt lãnh đạo ra chủ ý được.

Trọng Hải nghĩ kế nói.