Con đường bá chủ – Quyển 5 – Phần 7

Phần 7

Hoang Mạc Điêu Linh…

Đây là địa danh tại Lam Cực Tiên Tinh, một trong những nơi hoang vu vắng vẻ, vì lượng Tiên Khí pha loãng và hỗn tạp do địa hình mà nơi này gần như chỉ là vùng đất chết, hầu như rất ít người sinh tồn… ngoại trừ một số tu sĩ rèn luyện hoặc đệ tử các môn phái đến chấp hành nhiệm vụ.

Bất quá ngày hôm nay, Hoang Mạc Điêu Linh trở nên náo nhiệt hơn bao giờ hết, tu sĩ tầng tầng lớp lớp đổ xô mà về, tạo thành một bầu không khí hỗn loạn, nhưng cũng đầy rẫy chiến ý.

Ở giữa trung tâm hoang mạc, một tòa chiến đài bằng cát rộng vài chục trượng được dựng lên, trên đó đứng đấy một thân ảnh.

Chính là Lạc Cầu Bại…

Người này là một thanh niên nam tử nhìn qua cực kỳ trẻ tuổi, ánh mắt một trắng một đen tà mị, tóc dài không gió tự bay, thân mặc hắc y tiêu sái, diện mạo anh tuấn, thân thể cao thẳng săn chắc cân đối, lại có một tia khí thế uy nghiêm.

Bên cạnh hắn lúc này, một cột Đá được đặt lấy quyển sách cổ xưa, người ngoài có thể từ trên nó cảm nhận được khí thế nhàn nhạt, Kiếm Ý sắc bén bất phàm.

Chính là Vương Cấp Trung Phẩm Kiếm Pháp – Thanh Liên Kiếm Pháp.

Mà Lạc Cầu Bại còn ai khác ngoại trừ Lạc Nam?

Mặc dù vẫn chưa diễn ra chiến đấu, nhưng Lạc Nam đã nhìn thấy Điểm Danh Vọng của mình đang nhẹ nhõm tăng lên, trong mắt hắn lóe lên một tia hài lòng.

Lần này mặc dù mạo hiểm, nhưng làm đúng rồi.

Dùng Vương Cấp làm mồi nhử, thiết lập lôi đài khiêu chiến cường giả trong thiên hạ, thu gom Điểm Danh Vọng.

Đây là cách thức nhanh nhất để nổi tiếng, cũng là cách thức nhanh nhất gom góp Điểm Danh Vọng mà Lạc Nam có thể nghĩ đến lúc này.

Vì để Điểm Danh Vọng cấp tốc tiến về, Lạc Nam thậm chí dùng cả diện mạo thật… ngay cả cái tên cũng đổi thành cực kỳ cuồng vọng « Lạc Cầu Bại », để thu hút sự chú ý của người khác.

Nhìn thấy biển người tấp nập vẫn đang tăng lên, Lạc Nam trong lòng cười khổ:

“Xem ra ta thật không thích hợp làm việc khiêm tốn a!”

Quá mức khiêm tốn thì an toàn đấy nhưng Điểm Danh Vọng thu về lại cực ít, đối với một người đang khao khát mạnh hơn như Lạc Nam quả thật khó để khiêm tốn.

Nhân số tiếp cận ngày càng đông, ngay cả Ngọc Tiên cấp cường giả cũng loáng thoáng nhìn thấy vài cổ khí tức, sức hấp dẫn của Vương Cấp không cần phải bàn cãi.

Biển người mênh mông, từng ánh mắt nóng bỏng không thèm để ý đến Lạc Cầu Bại là thằng nào, cả đám chỉ tập trung toàn diện vào quyển sách cổ xưa kia, chỉ dựa vào khí tức của nó, rất nhiều người có kiến thức đã xác định là hàng Vương Cấp chân thật.

Mà chỉ cần đơn đấu chiến thắng Lạc Cầu Bại trong cùng cấp, Vương Cấp Công Pháp sẽ về tay.

Không thể không nói, cực kỳ hấp dẫn…

Trong ánh nhìn chăm chú của đám đông, chỉ thấy Lạc Cầu Bại bất chợt làm ra động tác…

Một thanh Trường Kích lấp lánh ánh bạc như răng dã thú xuất hiện trong tay, Lạc Cầu Bay điên cuồng huy động Kích Pháp…

Kích Ảnh liên miên bất tuyệt hiển hiện mà lên, mặt Cát nhanh chóng xuất hiện từng dòng chữ lớn hết sức chói mắt.

Vô Địch Trong Cùng Cấp!

Hàng chữ vừa hình thành, Lạc Cầu Bại thu hồi Trường Kích Nanh Bạc, mỉm cười nhìn đám đông.

“Hít, thật cuồng vọng!”

Vô số người hít sâu một ngụm khí lạnh, dùng ánh mắt khác thường đánh giá Lạc Cầu Bại.

Kẻ này có cái tên cuồng vọng, hành vi cũng là cuồng vọng không kém.

Vô Địch trong cùng cấp là khái nhiệm gì?

Đây chính là chỉ những Đế Tử, Đế Nữ cao cao tại thượng, nhìn xuống chúng sinh… hậu nhân Tiên Đế, mới có tư cách mở miệng.

Ngươi một kẻ đến từ Tiểu Tiên Giới có chút bản lĩnh cũng dám xưng Vô Địch Trong Cùng Cấp? Không sợ chư vị Đế Tử, Đế Nữ vô tình đi ngang tiện tay đập chết ngươi?

“Lão phu sống bao nhiêu năm chưa gặp trường hợp nào như thế này, thật muốn tiến lên đấm cho mấy nhát!” Một lão già sắc mặt chán nản nói ra.

“Ai lên dạy dỗ một chút kẻ kiêu ngạo tự phụ này xem nào!” Vô số người nóng lòng muốn thử.

Hiển nhiên ở trong mắt đám đông, hành vi của Lạc Cầu Bại quá mức phách lối, thuộc dạng trẻ trâu chính hiệu, ếch ngồi đáy giếng mà thôi.

Nếu không vì Vương Cấp Kiếm Pháp, chỉ sợ ngay cả tên này là ai người khác cũng không biết, nói gì đến tiếp nhận khiêu chiến hắn?

“Một lần khiêu chiến chỉ cần bỏ ra 500 Cực Phẩm Tiên Thạch, đánh thắng bổn công tử sẽ thu được Vương Cấp Trung Phẩm Kiếm Pháp, đừng nên bỏ qua… cơ hội chỉ đến một lần!”

Tiên Lực bao phủ vòm họng, Lạc Nam ngửa đầu lên trời cười dài, âm thanh vang vọng thiên địa.

Cái gì? Còn thu phí?

Sắc mặt đám người nhanh chóng biến đổi, 500 khối Cực Phẩm Tiên Thạch đối với nhiều người là con số không nhỏ, điển hình là những tu sĩ xuất thân Ất Cấp thế lực trở xuống, con số này có khi là một năm tài nguyên bỗng lộc của bọn hắn.

Lạc Nam khóe miệng vểnh lên, đưa ra con số này một là muốn loại trừ số lượng đối thủ không ra gì cũng muốn khiêu chiến hắn, hai là muốn gom thêm một mớ Tiên Thạch làm phí dụng, một công đôi việc.

“500 Khối Tiên Thạch Cực Phẩm mặc dù nhiều, nhưng để đổi lấy cơ hội đạt được Vương Cấp Trung Phẩm Kiếm Pháp cũng thật đáng giá!” Một trưởng lão đến từ Ất Cấp Thế Lực vuốt râu gật đầu nói.

“Không sai, Vương Cấp là thứ có Tiên Thạch chưa chắc đã mua được, nửa núi Tiên Thạch cũng đừng mong đổi lấy Vương Cấp!” Một trưởng lão khác đến từ Lam gia mở miệng.

Trong lúc có người cân nhắc lên đài, biến cố đột ngột nảy sinh…

“Vô tri tiểu bối, Vương Cấp không phải để ngươi làm nhục, giao ra cho lão phu bảo quản nhanh!”

Một âm thanh bề nghễ vang lên, khí thế cuồn cuộn khiến sắc mặt không ít người biến sắc, người ra tay là một vị Ngọc Tiên.

Chỉ thấy giữa lôi đài đột nhiên bay đến một thân ảnh già nua với tốc độ khủng bố, tu vi Ngọc Tiên Hậu Kỳ ầm ầm triển khai, một tay hóa thành Trảo, mang theo vô số Tiên Lực hướng đầu Lạc Nam bóp mạnh.

Một tay khác nhắm vào Thanh Liên Kiếm Pháp đang đặt ở một bên.

“Thật vô liêm sỉ!”

Chứng kiến cảnh tượng này, vô số người thét to, muốn ăn cướp giữa ban ngày còn nói năng đường hoàng như vậy?

Trước biến cố bất ngờ, không ai nghĩ Lôi Đài chưa đánh trận nào đã có người tham lam ra tay muốn cướp phần thưởng.

Khóe miệng Lạc Nam vểnh lên, trong mắt xuất hiện một tia cười lạnh pha lẫn sát ý:

“Định Hồn!”

Thân thể lão già Ngọc Tiên chậm lại một nhịp, hư không bên cạnh Lạc Cầu Bại đột nhiên có chút chấn động, một cánh tay trắng nõn nà hiển hiện mà ra, cực kỳ tinh xảo…

Vừa nhìn đã biết là tay nữ nhân…

Cánh tay tinh xảo và yêu kiều của nữ nhân ấy lại ẩn chứa lực lượng mênh mông, Tiên Lực cuồn cuộn dâng trào, không chút lưu tình ấn vào lòng ngực lão già Ngọc Tiên.

PHỐC…

Xuyên thấu mà qua, lão già Ngọc Tiên sắc mặt đại biến, chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi trước uy thế này, trái tim hắn bị nắm lấy rút ra khỏi cơ thể, hoàn toàn không có khả năng kháng cự.

XOẸT…

Lạc Hồng Kiếm trong tay vô tình trảm xuống…

Cột máu bắn lên tận trời, đầu của một vị Ngọc Tiên cứ thế lăn lóc dưới mặt cát trắng, thân thể vẫn còn kịch liệt run rẩy… sau đó lịm đi.

Tĩnh…

Toàn trường yên tĩnh như chết… vô số người ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Nhìn thấy một Ngọc Tiên bị miểu sát, cảnh tượng quá mức rung động…

Lạc Nam khóe môi vểnh lên, liếc mắt nhìn toàn trường, trầm giọng nói:

“Bổn công tử đã dám thiết lập Võ Đài… cũng dám dùng Vương Cấp làm phần thưởng, đương nhiên có chút bối cảnh để bảo vệ bản thân, kẻ nào cảm thấy Vương Cấp có thể dễ cướp, thì cứ thử xem!”